Nguồn: Thomas Insel, “Facing Down Mental Illness”, Project Syndicate, 28.1.2015.
Biên dịch & Hiệu đính: Nguyễn Huy Hoàng.
Trái với quan niệm thông thường, rối loạn tâm
thần không phải là vấn đề mới hay độc nhất ở các quốc gia văn minh, phát triển.
Có thể nhận ra những gì mà chúng ta gọi là tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng
cực trong nền văn học từ thời Hy Lạp cổ đại, và trong cuốn The Anatomy of Melancholy – Giải Phẫu Nỗi U Sầu – của nhà bác học Vương Quốc Anh
Robert Burton, xuất bản năm 1621, cuốn sách đến nay vẫn là một trong những mô
tả sắc sảo nhất về căn bệnh trầm cảm. Ngày nay, hầu hết bệnh nhân và 75% số
người tự tử là kết quả của rối loạn tâm thần sinh sống ở các quốc
gia có thu nhập thấp và trung bình.
Điều mới và đáng khích lệ chính là sự quan
tâm sát sao hơn dành cho vấn đề này hiện nay. Năm ngoái ở Davos, tôi [Thomas
Insel] đã giúp khởi động một Hội
đồng nghị sự toàn cầu về Sức khỏe tâm thần, sau một nghiên cứu của Diễn Đàn
Kinh tế Thế giới và Trường T.H. Chan School of Public Health thuộc Đại học
Harvard dự đoán rằng cái giá kinh tế toàn cầu của rối loạn tâm thần trong hai
thập niên tới có thể vượt quá cái giá của ung thư, tiểu đường, và các bệnh về
đường hô hấp cộng lại. Với rủi ro cao như vậy, các nhà lãnh đạo rõ ràng là có
lý do nhân văn và kinh tế để xem xét nghiêm túc về vấn đề sức khỏe tâm thần.
Các nhà hoạch định chính sách nên hiểu rằng
rối loạn tâm thần là một chứng rối loạn não bộ. Có quá nhiều người đã xem nhẹ
rối loạn tâm thần như những vấn đề về tính cách hay thiếu ý chí, thay vì công
nhận rối loạn tâm thân là một chứng rối loạn y tế nghiêm trọng và thường gây tử
vong. Chúng ta không nên đổ lỗi cho một người có bộ não hoạt động rối loạn hơn
một người có tuyến tụy, gan, hay tim hoạt động rối loạn. Những người mắc rối
loạn tâm thần xứng đáng được hưởng sự chăm sóc y tế với mức độ và phẩm chất
tương tự như những gì chúng ta mong đợi khi phải đối mặt với sự rối loạn của
bất kỳ bộ phận nào khác trong cơ thể.
Hãy xem xét trầm cảm, căn bệnh tâm thần phổ
biến nhất. Cần phải phân biệt trầm cảm với những nỗi buồn chán và thất vọng mà
tất cả chúng ta đều trải qua trong cuộc đời. Darkness
Visible, cuốn hồi ký xuất bản năm 1989 của nhà văn William
Styron, đã mô tả một cách đúng đắn rằng “trầm cảm” là một từ chưa diễn tả hết
được tình trạng suy nhược đặc trưng bởi sự tuyệt vọng, bất lực, và sợ hãi.
Ở những hình thái cực đoan, trầm cảm có thể
vô hiệu hóa người ta đến nỗi chỉ suy nghĩ về việc thức dậy khỏi giường hay gọi
một cuộc điện thoại thôi cũng đã là quá sức. Hoạt động hiệu quả tại nơi làm
việc cũng có thể là thách thức đáng kể, được phản ánh qua một tình trạng đang
ngày càng được công nhận rộng rãi là “presenteeism”, biến thể của “absenteeism”:
những nhân viên mắc trầm cảm có mặt ở nơi làm việc nhưng tinh thần của họ thì
vắng mặt.
Rối loạn tâm thần có thể dẫn tới những vấn đề
sức khỏe khác. Trầm cảm và tâm thần phân liệt làm tăng đáng kể nguy cơ phát
triển các bệnh mạn tính như tim mạch và hô hấp. Bệnh nhân tâm thần và lạm dụng
các chất gây nghiện có nguy cơ cao trong việc mắc các bệnh truyền nhiễm như
HIV/AIDS.
Hơn nữa, rối loạn tâm thần có tác động sâu
sắc tới hậu quả của những căn bệnh khác. Chẳng hạn như sau một cơn đau tim,
tiên lượng phụ thuộc nhiều vào việc bệnh nhân có xuất hiện trầm cảm hay không
hơn là gần như bất cứ phép đo chức năng tim nào. Đó là lý do tại sao các nhà
hoạch định chính sách y tế nên nắm rõ một câu ngạn ngữ đơn giản: “Không có sức
khỏe tâm thần thì không có sức khỏe.”
Quả thật, rối loạn tâm thần cũng có thể gây
tử vong như các rối loạn thể lý. Tự sát khiến nhiều người chết hơn giết người.
Khoảng 7% bệnh nhân trầm cảm sẽ tự tử. Có hơn 800,000 người tự tử trên thế giới
mỗi năm. Số người phải chịu đau khổ trước cái chết của người thân của họ còn
lớn hơn nhiều; mỗi ca tự tử lại kéo theo nhiều nạn nhân.
Việc giải quyết vấn đề này đòi hỏi phải có
những cách tiếp cận sáng tạo. Nó phức tạp đến nỗi nhiều khi điều trị là không
khả thi. Những người mắc rối loạn tâm thần có thể phủ nhận việc họ bị bệnh, và
những bệnh nhân trầm cảm có thể tự dằn vặt mình rằng họ không xứng đáng nhận
được sự giúp đỡ. Người ta ước tính rằng ngay cả ở các quốc
gia phát triển cũng chỉ có khoảng một nửa số người mắc bệnh trầm
cảm được chẩn đoán và điều trị. Theo Tổ chức Y tế Thế giới – WHO, khoảng 76 đến 85%
số người mắc rối loạn tâm thần nghiêm trọng ở các quốc gia đang phát triển không
được điều trị. Chúng ta cần những phương pháp nhạy cảm để xác định những người
có nguy cơ và giúp đỡ những người trầm trọng nhất.
Không phải bệnh nhân rối loạn tâm thần nào
cũng cần các loại thuốc đắt tiền, chăm sóc y tế ở bệnh viện, hay tiếp cận với
các bác sĩ tâm thần có chuyên môn cao. Chúng ta có thể không có những biện pháp
tương đương như vacine cho bệnh sởi hay màn chống muỗi cho bệnh sốt rét, nhưng
các biện pháp can thiệp có hiệu quả cao với chi phí thấp là khả dĩ đối với hầu
hết những người có nguy cơ hay đang bị rối loạn tâm thần. Trong những môi
trường có nguồn lực thấp, người dân địa phương hoặc các thành viên trong gia
đình có thể được đào tạo để cung cấp các liệu pháp đơn giản nhưng hiệu quả để
điều trị trầm cảm hay lo âu ở mức độ trung bình. Các biện pháp điều trị qua
điện thoại hay qua mạng cũng có thể được sử dụng.
Tuy nhiên, cần thừa nhận rằng các biện pháp
điều trị rối loạn tâm thần chưa phải là hoàn hảo. Trong số những người được
giúp đỡ, chỉ một nửa được điều trị đúng cách, và chỉ một nửa trong số những
người được điều trị đúng cách có tiến triển. Cách duy nhất để cải thiện tỉ lệ
này là nâng cao hiểu biết của chúng ta về chức năng bình thường và bất bình
thường của não bộ. Chúng ta cần nghiên cứu để phát triển các phương pháp điều trị
tốt hơn cho các chứng rối loạn não bộ nói chung, và rối loạn tâm thần nói
riêng.
May mắn là một số sáng kiến quan trọng được
đưa ra vào năm ngoái đang đưa chúng ta đi đúng hướng. Trong tháng 4.2014, Viện
Y tế Quốc gia Hiệp Chúng QuốC/ U.S đã giới thiệu sáng kiến BRAIN, tham gia cùng
các nỗ lực tương tự ở Liên minh châu Âu, Israel, Nhật Bản, Trung Quốc, Australia
và Canada. Chúng ta cũng nhận được sự hỗ trợ chưa từng có từ các nhà hảo tâm.
Chẳng hạn, mới đây Trung tâm nghiên cứu tâm thần Stanley (thuộc Viện Công nghệ
Massachusetts và Đại học Harvard) ở Hiệp Chúng Quốc đã nhận được 650 triệu USD
tiền ủng hộ. Ở Vương quốc Anh, một tổ chức từ thiện mới có tên MQ cũng đang
tài trợ cho việc nghiên cứu về các biện pháp điều trị tâm lý.
Những đột phá trong nghiên cứu y sinh đã mở
ra hy vọng tìm ra các phương pháp điều trị cho chứng rối loạn não bộ. Bằng cách
mở rộng tiếp cận những phương pháp điều trị hiện có và đầu tư nghiên cứu để
phát triển các phương pháp điều trị mới, chúng ta có thể hướng đến việc loại bỏ
một trong những nguyên nhân lâu đời nhất và phổ biến nhất của sự khổ đau của
con người.
https://hoanghannom.com/2015/06/06/mental-illness/
Thomas Insel là Giám đốc Viện Sức khỏe Tâm
thần Hiệp Chúng Quốc/ U.S.