Ðể tìm hiểu tính cách của các dân tộc trong quốc gia
trên trái đất, Người Vũ Trụ – Người ngoài Trái Đất – E.T (the
Extra-Terrestrial) thả một vật thể xuống giữa đường rồi ngồi trên đĩa bay chờ
xem phản ứng của người trái đất ra sao nếu người đó nhặt vật thể ấy lên.
Sau khi cầm vật lạ lên, nếu chăm chú nhìn vật đó từ
mọi góc độ có lẽ đó là người Pháp Quốc.
Ngược lại, nếu người đó cầm lên rồi kê sát vô lỗ tai
lắc lắc thì đó là người Ðức Quốc [Deutschland].
Người Pháp Quốc là dân tộc có năng khiếu hội hoạ nên
họ sẽ cố gắng giải thích đồ vật dưới góc độ thị giác còn người Deutsch lại có
năng khiếu âm nhạc, dân tộc đã sản sinh ra Beethoven, sẽ cố gắng nhận thức vật
đó bằng thính giác.
Thế nhưng, nếu là người España, xứ sở của trò đấu bò
tót, khi cầm vật đó lên, để thỏa trí tò mò, họ sẽ đập bể nó ngay chứ không xem
xét bằng tai hay bằng mắt gì cả.
Người Anh Quốc [English], không giống với người
España, là hành động trước rồi mới suy nghĩ. Là người Anh Quốc, họ sẽ cầm vật
đó lên, kiên trì sử dụng nó vào việc này hay việc khác và sau khi rút ra kinh
nghiệm, mọi người sẽ tập trung lại rút ra kết luận đó là vật gì.
Còn người Trung Hoa/ Trung Quốc, một dân tộc già dặn
và kiên nhẫn hơn người Anh Quốc rất nhiều, nên trước khi cầm vật đó lên anh ta
sẽ nhìn xung quanh rất kỹ. Sau khi xác định là không có ai nhìn thấy, thì
“người quân tử”, người của dân tộc “con Trời”, sẽ cầm nó lên thận trọng đút vào
tay áo. Với anh ta, vấn đề không phải đó là cái gì mà là vật đó tồn tại mới
quan trọng, bởi vì rồi cũng có lúc anh ta biết đó là vật gì.
Đối với người Hàn Quốc/ Nam Hàn, một dân tộc từng bị
đói khát, nghèo khổ trong trong thời kỳ bị chế độ quân phiệt Nhật Bản cai trị
từ năm 1910 - 1945, phản ứng trước tiên là phải thử bằng lưỡi.
Trong cuộc thể nghiệm này, tất nhiên không thể thiếu
được người America/ USA và người Rossiya/ Russia, hai đại diện của khối phương
Tây tự do và cộng sản quốc tế, có lẽ trái với sự chờ đợi của chúng ta, họ không
có phản ứng gì đặc biệt, không phải nhức đầu suy nghĩ
Vậy thái độ của người Nhật Bản sẽ như thế nào?
Đối với người Nhật Bản, họ không cầm lên ngắm nghía hay
lắc thử, cũng không đập vỡ hay lặng lẽ cho vào tay áo; họ không nhờ sự trợ giúp
của computer hay đảng phái nào, bởi vì họ là những con người rất hiếu kỳ, tò
mò. Quả là như vậy, sau khi cầm lên, người Nhật Bản sẽ làm thử một cái giống
như thế và chắc chắn không chỉ để chế tạo ra một vật hoàn toàn đúng kích thước
của vật thật mà còn thu nhỏ lại một cách tinh xảo, gọn tới mức có thể cho vào
lòng bàn tay. Sau đó, họ sẽ nhìn ngắm một cách kỹ càng và nói: “Nasudoho!” [À,
ra thế!] và vỗ đùi sung sướng.
Bạn thử nghĩ xem, nếu người Việt Nam cầm được vật đó,
thái độ sẽ thế nào?
Tôi cảm thấy nóng mặt.
Tất nhiên không chỉ để tìm ra câu trả lời về phản ứng
của người Việt Nam. Trong các liệt kê ở đây không có người Việt Nam, có nghĩa
là Việt Nam vẫn bị xem như là một quốc gia nhược tiểu, tính cách dân tộc âm
tính nông nghiệp tiểu nông và chẳng có gì đáng quan tâm.
Tính cách dân tộc của Việt Nam không đủ sức mạnh để
được đại diện cho nhân loại cũng như tầm vóc của Việt Nam chưa đủ lớn để có thể
liệt kê với các dân tộc khác trên thế giới. Song, dù thế nào, người Việt Nam
cũng phải có một phản ứng trước vật thể lạ kia nếu chẳng may trên đường đi
chúng ta bắt gặp chứ!
Vậy thì người Việt Nam sẽ làm gì?
ĐÂY LÀ SUY ĐOÁN:
Khi nhìn thấy vật đó, người Việt Nam sẽ chạy đi tìm
nhiều người khác cùng đến xem. Sau khi phỏng đoán xem vật đó là gì, một cuộc
tranh cãi khủng khiếp sẽ/ đã diễn ra, chỉ vì không ai chịu công nhận tuyên bố
của kẻ khác. Vì dân Yuè Nán/ Duê Nản ai cũng có một ông quan trong bụng/ lòng.
Ai cũng cho rằng mình đúng. Rồi mệt mỏi, bất phân thắng bại, mỗi người về tự
làm một vật giống với vật mà họ đã trông thấy theo trí tưởng tượng của riêng
mình. Kết quả là có rất nhiều vật trông có vẻ giống với vật lạ mà họ thấy nhưng
vật kia là gì thì họ vẫn không thể biết được.
Ðối với người Việt Nam thì “Vật kia là gì?” có vẻ
không quan trọng bằng việc ai đoán đúng. Nếu vật kia là vật chất, trên thị
trường sẽ có rất nhiều hàng giả, giống như thật nhưng không xài/ sử dụng được.
Nếu vật kia là siêu hình, một học thuyết hoặc một tư tưởng, một chủ trương, nó
sẽ được áp dụng rất thô bạo và sai lệch hoặc đưa đến mức cực đoan như Việt Nho
là sản phẩm tệ hại nhất của Khổng Giáo, thua Hán Nho, Đường Nho, Tống Nho,
Thanh Nho...Bởi vì điều quan trọng nhất “Nó là cái gì?” thì người Việt Nam
thường tỏ ra yếu kém về mặt năng lực, khả năng giải thích bản chất sự vật.
Chúng ta đã có bao nhiêu bài học vì sự sai lệch này?
Và điều mà chúng tôi vẫn muốn quan tâm là:
- Theo bạn, người Việt Nam sẽ làm gì?
- Theo bạn, người Việt Nam sẽ làm gì?
Ở Việt Nam, bản thân việc nhặt được vật lạ chưa phải
là tốt hay xấu, mà phải đợi cho có kết luận của cơ quan nhà nước, chính phủ sau
khi xem xét mới biết là rủi hay may. Chính điều này nhiều khi làm ta lưỡng lự
khi bất chợt thấy một vật lạ trên đường.
- Có nên đem nó về không?
- Có nên la lớn lên cho mọi người biết là nó “lạ”
không?
- ...
Chúng ta tự hỏi bởi vì ta đã biết cha mẹ/ ba mẹ/ bố mẹ
chúng ta hình như hơi sợ những cái gì là “lạ”. Họ cho rằng "hệ tiêu
hóa" của con cái của họ "còn non nớt", có đứa phải nuôi dưỡng,
bao bọc đến 25 hay 30 tuổi. Nếu chúng ta hét lên, la lên, người của cơ quan nhà
nước sẽ giấu vào tủ và chúng ta cũng mất luôn cả cái cơ hội gọi bạn bè đến thảo
luận về bản chất cũng như tên gọi của cái vật lạ kia.
Nếu bạn thường xuyên sống trong tâm trạng “không để
cha mẹ mình biết mình lụm được vật lạ” thì lâu dần, con người sẽ mất thói quen
ngắm nghía vật lạ ngay cả khi nó nằm hẳn trong lòng bàn tay. Trong khi con cái
của những dân tộc khác sống trong các quốc gia tự do, văn minh, thịnh vượng
được cha mẹ khuyến khích đi tìm cái lạ, cái mới, sẽ băng rừng, leo lên núi, đi
xuống biển...mang về những thứ mới, lạ, đầy thử thách. Cũng có khi những thứ
con của họ mang về, cha mẹ họ sẽ cho những người trẻ tuổi biết, vật này thường
lắm, chẳng lạ đâu con. Điều này có thể khiến đám trẻ thất vọng bỏ đi thì ít
nhất cái cuộc hành trình đi tìm cái lạ của nó cũng đã là một phần thưởng.
Thế đấy, người Việt Nam là con nhà lành, ngoan hiền,
dạ vâng vì Khổng Giáo phản động và Việt Nho cặn bã và cha mẹ họ cẩn thận vì có
lý do. Cẩn thận dạy con trẻ tránh vật lạ ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường
[và cố gắng cấy gene sợ hoặc di truyền bẩm sinh], với những bài văn không được
khác bài văn mẫu, sách đọc tham khảo thì chỉ nên đọc tác giả này mà đừng đọc
tác giả kia, không thì điểm cố gắng có điểm 10 hoặc ít nhất là 9 để chụp hình
post lên Facebook, Zalo...khoe.
Cẩn thận tránh ngắm nhìn, xem những triển lãm “nhìn
hoài không hiểu”, “tránh cho nhau đọc những từ ngữ mạnh bạo, tính dục gì đó” –
những điều, tư tưởng có thể đề cập đến tận đáy sâu tâm lý, tư tưởng, năng lực,
quan điểm thẩm mỹ, giá trị sống của con người. Nên ở bề mặt, tầng nông cạn,
lửng lơ thôi vì đáy sâu là đáy lạ, không ai xuống tận nơi kiểm tra được. Chúng
ta đã bị/ được giáo dục [hay bị tẩy não, nhồi sọ] để tránh xa cái lạ, cái mới,
những thách thức đến mức gán cho cái lạ đến 70% là nguy hiểm. Trước những vật
thể lạ, chúng ta thường dặn dò cẩn thận con cái không dại mà cầm lên ngay,
không được kê sát vào mắt tìm tương quan thị giác như người Pháp Quốc, càng
không mạo hiểm lắc lắc kế bên lỗ tai tìm tiếng nhạc như người Deutsch, càng
quyết không đập ra xem cái bản chất, cái tận cùng của nó là gì như người
España…
Không! Người Việt Nam không liều mạng, dám đương đầu
với thử thách như thế.
Việc trước nhất, người Việt Nam phải dạy con và tự bản
thân họ phải ghi nhớ: đã lạ, mới, khác thường thì nhiều phần nguy hiểm. Nên nếu
thấy vật lạ, chúng ta cần rủ vài người cùng đến xem cho có nhiều kẻ cùng phạm
tội.
Chúng ta đứng từ xa và quyết không đưa ra ý kiến rõ
ràng. Bởi vì, nếu ý kiến của ta hay, độc đáo, khác thường, người kế bên sẽ ăn
cắp mất và đăng trên báo [thường là lá cải], nếu ý kiến của ta bị gán ghép, ép
buộc là không đúng, là bậy bạ, thế thì mất sĩ diện. Mà thật ra, chúng ta không
phát biểu, đưa ra ý kiến bởi vì chúng ta cũng không chắc được những gì chúng ta
nói ra là đúng hay là sai, là đặc sắc hay là dở tệ. Về vật lạ, khác thường,
chúng ta cần có một cơ quan thẩm định, với những nhân vật mà ta biết rằng năng
lực thẩm định, đánh giá thậm chí còn dở tệ, tệ hại hơn chúng ta nhiều. Họ hẹn
2:00 PM nhưng 4:00 PM vẫn chưa thấy tới. Nhưng chúng ta phải đợi họ tới vì
không thì ai là người chịu trách nhiệm trước cái vật lạ khốn kiếp tự nhiên rơi
xuống cuộc đời đều đặn, rập khuôn, êm đềm và an nhàn [hay giáo đều] hàng ngàn
năm qua này.
Thế rồi chúng ta oán ghét vật lạ.
Mới, lạ, kỳ dị, khác thường làm gì, để làm chi!
Viên chức [quan liêu] của cơ quan thẩm định rồi cũng
tới sau khi tất cả đều đã mòn mỏi. Và vì họ cũng là người Việt Nam, cho nên họ
cũng sẽ im lặng, vì họ cũng hoang mang như chúng ta.
Tất cả sẽ đợi như thế!
Trăng sẽ lên giữa bầu trời đêm. Dưới ánh trăng bàng
bạc, lạnh lẽo và cô độc ấy, vật thể lạ trên mặt đường tan biến dần, tan dần từ
từ. Nó teo tóp lại, lộ rõ vẻ vô hại, nhợt nhạt dần đi, mang theo cả cái bí mật
bên trong, trôi đi mất cả nguồn gốc, đặc tính.
Và chúng ta, người Yuè Nán/ Duê Nản ra về, hội đồng
giám định về trước vì có xe hơi mà đám lê dân [dân đen], thần dân đã đóng thuế
để họ mua. Chúng ta ra về sau cùng, tâm trạng hơi buồn buồn, vì mãi vẫn không
được phép sờ chạm, cầm lên quan sát, lắc lắc vật lạ đó, ngửi tới nó, thậm chí
đá nó một cái. Và nhất là, trong suy nghĩ, chúng ta lại tiếc uổng, nếu biết nó
vô hại như thế này, thì lúc nãy mình đã liều khen một câu, rồi mang về, BÁN.
No comments:
Post a Comment