Ðức Phật bảo:
- Lành thay! Lành thay! Các con biết hổ thẹn đến như vậy mà phát tâm cầu xin sám hối. Trong giáo pháp của ta, có hai hạng người gọi là không phạm tội:
1. Người bản tánh trong sạch, từ xưa đến nay không phạm tội lỗi, đạo đức toàn mỹ.
2. Người phạm lỗi, phạm tội rồi biết hổ thẹn, phát tâm chân thật cầu xin sám hối.
Ở trong giáo pháp của ta, hai hạng người này gọi là dũng mãnh, được thanh tịnh.
- Lành thay! Lành thay! Các con biết hổ thẹn đến như vậy mà phát tâm cầu xin sám hối. Trong giáo pháp của ta, có hai hạng người gọi là không phạm tội:
1. Người bản tánh trong sạch, từ xưa đến nay không phạm tội lỗi, đạo đức toàn mỹ.
2. Người phạm lỗi, phạm tội rồi biết hổ thẹn, phát tâm chân thật cầu xin sám hối.
Ở trong giáo pháp của ta, hai hạng người này gọi là dũng mãnh, được thanh tịnh.
Người cao thượng thứ nhất chỉ cho các vị Chư Phật
và Thánh nhân. Vì Chư Phật và Bồ Tát đã đạt đến vô lậu, giải thoát nên dứt bặt
việc tạo tác tội lỗi.
Còn hạng con người bình thường chúng ta
một khi lỡ vì vô minh, ngu khờ không biết, hoặc tham sân tập khí bùng khởi không ngăn chặn
nổi mà gây nên tội, đến khi tỉnh ngộ nhận thức được lỗi mình làm ra, liền ăn
năn sám hối, khả dĩ trở thành hạng người cao thượng thứ hai. Vì phương pháp
“sám hối” trước hết giúp chúng ta gạn lọc thân tâm, còn gọi là “Hồi quang phản
tỉnh” hay “Phản quang tự kỷ”. Đây là cách kiểm tra tâm mình để ngăn ngừa tội gốc,
vì tội vốn “tùng tâm khởi” [nương theo tâm mà khởi], biết được tội gốc, khi đó
có thể đoạn tận nó và không sanh khởi lại.
No comments:
Post a Comment