TS Nguyễn Hưng Quốc.
Trích:
“…Tính ồn ào chỉ là tàn tích của
xã hội nông nghiệp. Ngay cả hiện nay, đa số người Việt Nam vẫn còn sống ở nông
thôn. Tuyệt đại đa số người Việt Nam từ trung niên trở lên, ngay trong thành
phần trí thức, cũng có gốc gác nông thôn.
Đời sống nông thôn khác đời sống
thành thị ở nhiều phương diện, nhưng quan trọng nhất, là ở quan hệ giữa
nhà ở và nơi làm việc: cả hai, thật ra, là một. Nhà để ở đồng thời cũng để làm
việc. Người ta may vá trong nhà, dệt cửi trong nhà, đan lát trong nhà. Người ta
phơi lúa ngoài sân, giã thóc ngoài sân; nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt trong vườn;
trồng trọt cây trái và rau cỏ cũng trong vườn. Nhà, do đó, được kiến trúc theo
lối đa chức năng; rất ít khi chia phòng, ngay cả nhà của phú hộ. Ý niệm riêng
tư hầu như không có. Ngủ, phần lớn là ngủ chung; ba bốn người trên chiếc
giường. Giường, phần lớn đặt sát bên nhau, ở một góc nào đó, không có vách
ngăn. Có khi người ta ngủ ngay trên chiếc phản đặt giữa nhà.
Từ nhà này sang nhà khác, cũng
không ai cần báo trước. Cứ xồng xộc bước thẳng vào nhà. Không thấy chủ ở nhà
trên thì đi thẳng xuống nhà dưới; không thấy nữa thì đi tuốt ra sau vườn. Nói
chuyện, người ta cũng không cần đến gần nhau. Người mẹ vừa nấu ăn trong bếp vừa
lớn tiếng la rầy con đang chơi trước sân, dặn dò chồng đang lúi húi đào đất sau
vườn, hay tâm tình với bà hàng xóm bên cạnh. Không có ý niệm riêng tư, không ai
“care” đến chuyện làm phiền người khác vì giọng nói hay tiếng cười rổn rảng
hoặc chói lói của mình.”
Tôi không biết người Hoa Kỳ, nói
chung, có trầm lặng hay không. Nhưng tôi biết chắc một điều: Người Việt Nam
chúng ta, nói chung, rất ồn ào.
Tôi không nói đến những sự ồn ào
khi xem bóng đá hay trong các cuộc tranh tài khác. Ở đâu cũng vậy. Văn hoá thể
thao hay văn hoá lễ hội là văn hoá của đám đông và của sự ồn ào.
Ở đây, tôi chỉ giới hạn trong đời
sống hàng ngày.
Với giới hạn như thế, tôi có cảm
tưởng, sự ồn ào của người Việt Nam là một điều rất đáng nói.
Ồn ào từ ngoài đường phố. So với
các đường phố trên thế giới, đường phố Việt Nam, đặc biệt ở các thành phố lớn,
đứng đầu là Sài Gòn và Hà Nội, có hai đặc điểm nổi bật nhất: lộn xộn và ồn ào.
Chuyện lộn xộn thì chúng ta đã bàn trong bài về văn hoá giao thông; còn chuyện
ồn ào thì cũng đã được nhiều người đề cập. Tôi đã từng nghe nhiều người bạn vốn
du lịch nhiều, nhận xét: Chưa thấy đường phố nào ồn ào như đường phố ở Việt
Nam.
Đi xe, từ xe hơi đến xe gắn máy,
người ta bóp kèn (còi) inh ỏi liên tục. Ở các quốc gia văn minh, lái xe, thỉnh
thoảng chúng ta cũng bóp còi. Mục đích chủ yếu của việc bóp còi là để nhắc nhở
chiếc xe phía trước điều gì đó, chẳng hạn, đèn đã xanh nhưng họ vẫn tiếp tục
ngừng lại. Ở Việt Nam, bóp còi chủ yếu là để nhắc nhở những người lái xe khác,
trước mặt và chung quanh, là mình đang... lái xe. Để họ nhường đường hoặc đừng
quẹo ẩu.
Thành ra, bắt chước Descartes, có
thể nói, ở Việt Nam, “Tôi bóp còi, vậy tôi hiện hữu!”
Hậu quả của “triết lý” đó là, theo ghi nhận của mấy người bạn và người quen của
tôi, ở Việt Nam, hai bộ phận trong xe hơi và xe gắn máy dễ bị hư nhất là: kèn
và thắng. Hầu như lúc nào chúng cũng hoạt động liên tục.
Ồn gần ngang ngửa với đường phố
là chợ.
Trong tiếng Việt có thành ngữ “ồn
như chợ” hay “ồn như chợ vỡ”. Không có chợ nào đang hoạt động và có khách mà
lại hoàn toàn im lặng. Nhưng độ ồn của nhiều chợ, nhất là các chợ ở Tây Phương,
thường rất chừng mực. Nói cho đúng: ở đó có nhiều tiếng động hơn là tiếng ồn.
Thỉnh thoảng có vài chợ, một lúc nào đó, có người cầm loa phóng thanh quảng cáo
hay chào mời khách hàng. Nhưng, thường, trong cả chợ, chỉ có một vài người chào
mời hay quảng cáo như thế. Khi cửa hàng này dùng loa phóng thanh thì cửa hàng
khác im lặng. Chợ Việt Nam, ngược lại, hầu như lúc nào cũng ồn. Tiếng chân lê trên
dép nhựa. Tiếng chào hàng. Tiếng trả giá. Tiếng cãi cọ. Tiếng cười nói. Tiếng
nhạc mở từ trong các tiệm. Ồn nhất là tiếng rao hàng. Ra ngoại quốc, người Việt
Nam vẫn giữ nguyên thói quen rao hàng rất ồn ào như thế. Cứ vào các khu chợ
Việt Nam thì thấy. Đại khái: “Xoài tươi, 20 đô la một thùng
đây! Mại dzô!”, “Sầu riêng mới nhập từ Thái Lan, 3 đô một ký đây! Dzô đi bà con
ơi!”. Thường người ta không nhường nhau. Mạnh ai nấy gào thét, la hét.
Người bên cạnh la to thì mình cố gào cho to hơn nữa. Cuộc chiến giành khách
được thể hiện, trước hết, bằng độ lớn của những tiếng mời khách.
Cũng ngang ngửa với chợ là quán
nhậu.
Vào các quán bia rượu của phương
Tây, người ta dễ thấy cảnh từng nhóm ngồi vừa uống vừa chuyện trò rù rì với
nhau. Ở các quán nhậu Việt Nam thì khác hẳn. Nhậu, người Việt Nam thường có một
thói quen mà người ngoại quốc hiếm khi có: ép. Uống một mình hình như người ta
không thấy... vui. Người ta phải mời người khác: “Cụng ly!” Vào cuộc, cụng.
Nhậu ngà ngà rồi, cũng cụng. Đã ngất ngư, cũng cụng nữa. Người nào không tự
nguyện cụng ly thì bị ép. Trong quán nhậu, lúc nào cũng nghe lảnh lói những
tiếng mời ép như tiếng hô xung trận: “Dzô!” hay “Trăm phần trăm!” Ngoài chuyện mời hay ép, người ta còn bày
cách phạt nhau. Đến muộn: phạt! Uống ít, phá mồi nhiều: phạt! Uống mà không say
thì không “đã”. Mà đã say thì nói nhiều. Nhiều nhất là chuyện tiếu lâm. Không
có gì đáng ngạc nhiên khi trong các quán nhậu, lâu lâu người ta lại cười rú
lên.
Ngay trong các lớp học, người
Việt Nam cũng ồn. Lớp toàn sinh viên Việt Nam càng ồn. Ở các lớp xen kẽ vừa
sinh viên ngoại quốc vừa sinh viên Việt Nam, theo kinh nghiệm đi dạy gần cả 20
năm của tôi, đám sinh viên Việt Nam cũng thường có thói quen nói chuyện trong
lớp nhiều nhất. Trong các cuộc họp hành hay hội nghị cũng thế. Trên bục, diễn
giả cứ nói; ở dưới, thính giả cứ tự nhiên chụm đầu vào nhau rì rầm. Thỉnh
thoảng lại cười rinh rích trông rất hả hê.
Nhưng không phải chỉ ở ngoài
đường, ngoài chợ, trong quán nhậu, trong lớp học hay hội trường, người Việt Nam
mới ồn. Tôi muốn nói thêm: ở đâu người Việt Nam cũng ồn. Cái ồn không ở hoàn
cảnh mà ở cái giọng. Nói chung, theo tôi, phần lớn người Việt Nam có giọng nói
và tiếng cười khá to. Dĩ nhiên không phải tất cả. Nhưng có nhiều, rất nhiều. Có
thể nói là đa số.
Ở trường học, ngồi trong văn
phòng, nghe rộ lên những tiếng cười rổn rảng; chưa kịp nghe giọng, tôi đã biết
ngay: người Việt Nam! Thỉnh thoảng cũng nhầm: không phải người Việt Nam. Mà là
người Trung Quốc! Thì cũng... đồng văn cả!
Thật ra, nếu đi thi giọng, chưa
chắc giọng người Việt Nam đã lớn. Có khi ngược lại. Có điều, ở chỗ công cộng,
người Tây phương thường hãm âm thanh lại cho... vừa đủ nghe. Còn người Việt Nam
thì không. Ở đâu và lúc nào cũng thường chỉ có một “volume”. Lại là volume ở độ
cao nhất.
Tại sao có hiện tượng như thế?
Trong cuốn Người
Trung Quốc xấu xí (bản dịch của Nguyễn Hồi Thủ, nxb Văn Nghệ,
California, 1991), Bá Dương cũng ghi nhận là người Trung Quốc, đặc biệt là
người Quảng Đông, cũng rất ồn ào. Ông cũng đặt câu hỏi: Tại sao? Rồi ông trả
lời: “Bởi tâm không yên ổn. Cứ tưởng lên cao giọng là mình
mạnh. Cho nên lúc nào cũng chỉ cốt nói to, lên giọng, mong lý lẽ đến với mình.”
(tr. 40).
Tôi không nghĩ đó là trường hợp
của người Việt Nam. Tôi cho tính ồn ào chỉ là tàn tích của xã hội nông nghiệp.
Ngay cả hiện nay, đa số người Việt Nam vẫn còn sống ở nông thôn. Tuyệt đại đa
số người Việt từ trung niên trở lên, ngay trong thành phần trí thức, cũng có
gốc gác nông thôn.
Đời sống nông thôn khác đời sống
thành thị ở nhiều phương diện, nhưng quan trọng nhất, theo tôi, là ở quan hệ
giữa nhà ở và nơi làm việc: cả hai, thật ra, là một. Nhà để ở đồng thời cũng để
làm việc. Người ta may vá trong nhà, dệt cửi trong nhà, đan lát trong nhà.
Người ta phơi lúa ngoài sân, giã thóc ngoài sân; nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt
trong vườn; trồng trọt cây trái và rau cỏ cũng trong vườn. Nhà, do đó, được
kiến trúc theo lối đa chức năng; rất ít khi chia phòng, ngay cả nhà của phú hộ.
Ý niệm riêng tư hầu như không có. Ngủ, phần lớn là ngủ chung; ba bốn người trên
chiếc giường. Giường, phần lớn đặt sát bên nhau, ở một góc nào đó, không có
vách ngăn. Có khi người ta ngủ ngay trên chiếc phản đặt giữa nhà.
Từ nhà này sang nhà khác, cũng
không ai cần báo trước. Cứ xồng xộc bước thẳng vào nhà. Không thấy chủ ở nhà
trên thì đi thẳng xuống nhà dưới; không thấy nữa thì đi tuốt ra sau vườn. Nói
chuyện, người ta cũng không cần đến gần nhau. Người mẹ vừa nấu ăn trong bếp vừa
lớn tiếng la rầy con đang chơi trước sân, dặn dò chồng đang lúi húi đào đất sau
vườn, hay tâm tình với bà hàng xóm bên cạnh. Không có ý niệm riêng tư, không ai
“care” đến chuyện làm phiền người khác vì giọng nói hay tiếng cười rổn rảng
hoặc chói lói của mình.
Ở thành thị thì khác. Nơi ở và
nơi làm việc thường là hai không gian khác nhau. Sáng, người ta đến hãng, sở
hay công ty làm việc với nhiều người khác: đó là không gian lao động và cũng là
không gian công cộng. Tối, người ta mới về nhà nghỉ ngơi: Nhà trở thành không
gian để nghỉ ngơi và hoàn toàn có tính chất riêng tư. Để bảo vệ tính riêng tư,
nhà người ta lúc nào cũng cửa đóng then cài. Ngay trong nhà, giữa người này và
người nọ cũng có những sự riêng tư nhất định. Mỗi người một phòng riêng. Không
phải lúc nào người ta cũng có thể xồng xộc vào phòng nhau. Thậm chí, ở phòng
này, người ta cũng không muốn làm phiền người ở phòng bên cạnh. Nhạc chỉ mở vừa
đủ cho mình nghe. Và nói, người ta cũng chỉ nói vừa đủ cho người đối thoại
nghe. Tiếng ồn, do đó, bị xem như một sự xúc phạm và vi phạm vào sự riêng tư
của người khác. Có thể nói “điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe” hầu như là quy
luật của đời sống thành thị.
Những thói quen ăn to nói lớn,
bất chấp sự riêng tư và quyền có sự im lặng của người khác được nuôi dưỡng
trong nền văn hoá nông nghiệp kéo dài cả hàng ngàn năm ăn sâu vào chúng ta,
không dễ gì mai một, ngay khi chúng ta đã ở thành phố, kể cả các thành phố đã
được đô thị hoá rất cao ở phương Tây. Còn ở các thành phố mang nhiều chất nông
thôn như ở Việt Nam thì khỏi phải nói.
Sự tồn tại của người-Việt-ồn-ào
không chừng còn lâu. Có khi sang tận thế kỷ 22.