Tuesday, August 12, 2014

NGƯỜI CHA, HỦ VÀNG VÀ CON CHÓ

Thời Đức Phật còn tại thế, có ông trưởng giả nhà kia nuôi một con chó rất thông minh, nhưng tính nó rất hung dữ, hễ thấy ai vào nhà thì đều sủa inh ỏi và lao vào muốn cắn. Vì thế nên khi ai muốn vào nhà ông trưởng giả thì phải đứng ngoài ngõ, ngoài cửa gọi người trong nhà lấy đồ ra thì mới không bị con chó cắn, nếu không biết mà cứ đi vào lấy đồ ra khỏi nhà thì bị con chó cắn.

Ông trưởng giả thương con chó lắm. Khi cho con chó ăn thì ông cho các thức ăn ngon, ngủ thì cho ngủ trên ván có chiếu, nệm ấm. Mỗi khi ông đi đâu về thì con chó chạy ra mừng quấn quít.

Thật ra trước đây có ông trưởng giả nọ, chôn một hũ vàng nhưng không cho vợ con biết. Lúc lâm chung, ông vẫn còn mến tiếc tiền của, nhất là hủ vàng của ông chôn. Khi chết rồi, ông tái sinh làm con chó giữ nhà cho con trai ông.

Một hôm, khi ông trưởng giả đi khỏi, Đức Phật khất thực đi ngang nhà ông. Con chó chạy ra sủa, muốn cắn Đức Phật.

Đức Phật nói:

- Nhà ngươi kiếp trước tham lam, keo kiệt lại nham hiểm độc ác, tiếc của nên phải đọa làm thân chó. Vậy mà vẫn không biết ăn năn, hối cải, lại còn sân hận, hung dữ. Sau khi bỏ thân chó, phải bị đọa địa ngục, chịu đau khổ lâu dài.

Con chó nghe nói thế liền chạy vô ván nằm, nhắm mắt, im lìm, buồn bã.

Khi ông trưởng giả về nhà không thấy con chó ra mừng, ông hỏi người nhà. Người nhà nói:

- Sáng nay, khi có ông Sa môn Cù Đàm đi ngang, con chó chạy ra sủa. Không biết ông Sa môn Cù Đàm nói gì với nó mà nó buồn ăn, bỏ uống, nằm thiêm thiếp.

Ông trưởng giả nghe nói nổi giận, liền đi đến chỗ Đức Phật để hỏi ra lẽ. Khi đến chốn chỗ Đức Phật, ông nói:

- Này! Ông Sa môn Cù Đàm! Ông dùng thủ thuật gì mà làm cho con chó của tôi bệnh, bỏ ăn vậy? Nếu nó có chuyện gì, ông phải chịu trách nhiệm!

Đức Phật trả lời:

- Này ông trưởng giả! Ông hãy bình tĩnh, ngồi xuống đây nghe ta nói. Ông không biết con chó ấy chính là cha ông. Vì cha ông, khi sinh tiền, không biết tu phước, tham lam, keo kiệt và tiếc của nên phải đọa làm kiếp con chó.

Khi nghe lời nói này thì ông trưởng giả lại càng nổi giận hơn. Ông nói:

- Sa môn Cù Đàm! Ông căn cứ ở đâu mà nói như thế?

Phật nói:

- Nếu ông không tin, ông hãy về ngồi bên con chó mà nói: ‘Cha thân yêu, của cải cha chôn giấu ở đâu? Cha chỉ cho con để con lấy lên làm phước và cầu siêu độ cho cha.’

Khi ông trưởng giả về nhà và làm như vậy, con chó vùng dậy, chạy ra sau nhà, đến gốc cây khế, lấy hai chân bới đất lên. Ông trưởng giả cho người đào lên, quả thật có một hũ vàng. Ông nửa mừng nửa tủi. Người chủ nhà làm theo lời Đức Phật dạy, đem toàn bộ số vàng ấy làm công đức phóng sinh và hồi hướng công đức ấy cho cha mình.

7 ngày sau, con chó thoát kiếp.

Một hôm, anh nằm ngủ, thấy cha mình xuất hiện trong mơ, rất hoan hỷ, nói rằng nhờ công đức phóng sinh và làm điều thiện của con mà cha đã thoát khỏi kiếp súc sinh.

Trích trong quyển “SỰ TÍCH ĐỨC PHẬT THÍCH CA”.

No comments:

Post a Comment